Tình thương thúc đẩy, chàng chuẩn bị lương thực, với cây gậy
gỗ, chàng dẫn chiên lên đường. Ðường lên núi chỉ có mình chàng. Trên trườn núi
mênh mông, chàng tiếp tục đi, can đảm. Chàng chỉ có một niềm vui: tình thương
cho bầy chiên. Bầy chiên gặp cỏ non thì hớn hở. Chúng ham ăn, quên người chăn.
Chàng ngồi đó, trên bờ đá. Ánh nắng làm bóng chàng đổ dài trên nền cỏ.
Người chăn chiên biết đâu là cỏ non. Nơi nào có suối trong
lành. Chiên chẳng biết gì. Nhưng làm sao để chiên nghe lời chủ. Ðấy là nỗi khổ
tâm của người chăn chiên. Ðó là nỗi khổ tâm của Chúa đối với nhân loại.
Khi chợt thấy bãi cỏ xanh trước mắt, mầu xanh quyến rũ. Bầy
chiên nôn nao ùa tới. Cũng như con người trong lúc hoang vu, buồn chán, chợt
thấy bóng hạnh phúc mờ ảo, cứ ngỡ là cơn mưa tươi mát, đã sa ngã. Người chăn
chiên thì biết đám cỏ xanh kia tuy có đẹp nhưng nó mọc trên đám bùn, nơi đó đầy
đỉa độc và rắn xanh. Nếu chiên đến ăn sẽ sa lầy, sẽ bị đỉa cắn, sẽ bị rắn độc
giết chết. Ðằng sau mầu xanh đẹp mắt là thuốc độc. Nhưng chiên đâu biết thế.
Chiên cứ muốn xuống. Chiên chẳng nghe lời chủ. Và người chăn chiên se sắt cõi
lòng khi thấy chiên mình chết.
Chúa cũng vậy, bao lần con người đã đi tìm hạnh phúc giả
trong tội lỗi. Những hạnh phúc giả vì bất trung trong tình nghĩa vợ chồng.
Những hạnh phúc giả vì gian tham bất chính, vì những rung cảm trái phép. Chẳng
ai muốn hạnh phúc giả. Chỉ vì lười biếng đi tìm hạnh phúc thật nên thấy bất cứ
đám cỏ xanh nào cũng chạy lại. Chúa biết rõ đâu là hạnh phúc đem bình an. Chúa
cản ngăn và con người đã than trách. Chúa đau lòng. Nhưng biết làm sao. Vì
thương chiên mình nên vẫn phải ngăn cấm. "Chúa
thương ai Người mới sửa dạy, Người nhận ai làm con, Người mới cho đòn. Vì còn
gì là con nếu người cha không dạy" (Hr 11,5-10). Sửa dạy thì có đau
đớn. Nhưng nếu không sửa dạy thì người cha không còn là cha nữa.
Sau những ngày đầu bình yên. Chàng đã nghe tiếng sói rừng
sủa văng vẳng đâu đó. Bây giờ là chiến đấu với giao tranh. Ðêm đêm, chàng thức
giấc một mình nhìn núi lặng lẽ mà nghe xao xuyến. Riêng chiên cứ ngủ yên vô tư.
Mỗi khi gió trời chuyển mưa là chàng ướt lạnh. Lạnh cả thân xác và lạnh cả tâm
hồn vì yêu thương chiên.
Sói đã đến vào một tối.
Chiến đấu nào mà không cam go. Bởi thế, chẳng mấy ai là
người chấp nhận gian nan vì kẻ khác.
"Kẻ làm công thì không màng đến chiên, khi thấy sói đến thì bỏ chiên mà
chạy trốn. Chỉ có người chăn chiên thương chiên mình thì mới thí mạng sống vì
chiên" (Ga 10,1-14). Chàng chiến đấu bảo vệ chiên. Chân rướm máu vì
núi đá. Tay ê ẩm vì phải chống cự. Trận chiến
nào cũng có phần thua thiệt. Lời Kinh Thánh đã loan báo: "Cứ chủ chiên mà bị giết thì đàn chiên sẽ tan tác" (Mt
26,31). Biết thế, sói tấn công chàng, sói muốn ăn thịt chiên. Nỗi đau của chàng
không phải là thương tích chàng phải mang, mà là những tiếng kêu của chiên con
bị thương. Nhìn vài con chiên nhỏ phải đi tập tễnh, lòng chàng như tơ chiều
chùng xuống. Thương yêu quá đỗi. Chiên thì chẳng biết tâm sự chủ mình. Chúng cứ
vô tư.
Ðó là tâm tình của Chúa đối với con người?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét