Lạy Chúa, con nghe nói rằng: Người giàu có, Người quảng đại, cho và cho,vượt cả nỗi ước mong…nên con đến,
Người mỉm cười, nụ cười sao hiền thế và dễ thương là thế:
“Nặng lắm con! Bé bỏng như con…con có vác nổi không? Đó kìa, kho tàng Thượng Đế, con vào đi, thích thì cứ lấy, và cứ lấy cho thoả lòng”.
Khi trở về, lưng tôi còng xuống, chân kéo lê vì gánh nặng trên vai. Của cải dư tràn, lạ quá!
Tôi vẫn không sung sướng, vẫn sống lê thê những chuỗi ngày
dài…Sợ mất mát, sợ hư hao…hai tay ôm chặt, nhưng lòng vẫn lo lắng, xuyến xao, mệt
mỏi, rã rời!
Một buổi tối, tôi tìm và gặp được Người: tay đang trao
tặng, mắt ăm ắp niềm vui, hạnh phúc.
Sững sờ! Kinh ngạc! Tôi chợt nhận ra: nguồn cội niềm vui, khi
thấy Người cho, với trọn niềm tin yêu, với trọn nụ cười, mà tặng vật không vơi, nụ
cười không cạn.
Thấy tôi bên đường lẻ loi, buồn thảm, cúi xuống dịu dàng, Người
hỏi:
“Con không thấy hạnh phúc
hơn sao? Hay con thích một kho tàng mới? Nói đi con! Con muốn có thêm những bảo
vật nào?”
Nhưng thay vì ngửa tay nhận lãnh, tôi mở tay cho đi những
tặng vật đã xin.Và bỗng chốc, lòng tôi nghe thanh thản. Còn Người rạng niềm vui,
cứ trao mãi qua tay tôi nguồn ân huệ dư tràn.