Khi ông đãi tiệc, hãy mời những
người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. (Lc 14, 13)
Thường
thì mọi người chúng ta làm cái gì cho nhau cũng muốn có qua có lại, thậm chí
tham lam theo kiểu “thả con tép để bắt con tôm, thả con săn sắt bắt con cá rô”
hoặc: “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Tự bản chất chúng ta cho thấy có một
sự phân biệt đối xử bất bình đẳng giữa giàu và nghèo, khi dọn tiệc, chúng ta vẫn
ưu tiên mời người giàu, và nếu đang lúc dùng bữa, gặp người giàu chúng ta vẫn dễ
dàng mời họ hơn thấy một người ăn mày đi qua… Nói tóm lại, chúng ta bỏ ra thì
luôn muốn thu lại, thậm chí muốn thu lại hơn gấp nhiều lần, chứ ít ai trong
chúng ta có được một lòng quảng đại chia sẻ cho những người nghèo khó. Chúng ta
vẫn lấy tiêu chuẩn “công bằng kiểu làm ăn kinh tế” để đối xử với nhau, thì điều
này chúng ta là Kitô hữu cũng chẳng hơn gì, vì người ngoại họ cũng làm được hơn
cả chúng ta, bởi làm việc lành mà được đáp lại, nghĩa là đã được thưởng công rồi,
nên chẳng còn công phúc gì trước mặt Thiên Chúa nữa cả…
Thật vậy,
tin Chúa, theo Chúa là đem cả cuộc đời mình hiến thân phục vụ anh em như một
chuyện đương nhiên, không đòi hỏi được đền ơn, đáp nghĩa, được biểu dương hay
khen thưởng. Tin Chúa, theo Chúa không để chi lo cho phận riêng mình cách ích kỷ,
không chạy theo lợi lộc, không tìm thăng quan tiến chức, nhưng để phục vụ mọi
người như lẽ sống đời mình. Thái độ phục vụ không kể công, không vụ lợi là một
yếu tố quan trọng đối với đời sống cộng đồng Giáo Hội cũng như xã hội. Sự đòi hỏi
người khác biết ơn và đền ơn, đó là hành động của ước muốn thống trị và là bước
đầu đưa tới thống trị trên người khác. Muốn cho tương quan trong cộng đồng xã hội
mãi mãi trong sáng là tương quan huynh đệ, Chúa Giêsu đã dạy cách phục vụ không
vụ lợi, không kể công.
******
Lạy
Chúa! Xin cho chúng con biết sống quảng đại với hết mọi người, biết cho đi mà
không tính toán hay mong chờ phần thưởng đời này, để tất cả mọi việc chúng con
làm hầu cho vinh danh Chúa và mưu ích cho các linh hồn. Amen.