Translate

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

HÃY ĐI TÌM CHÚA...!

Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no, nhưng không ai thèm cho. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn. Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ. (Lc 16, 19-23)

Chia Sẻ:

Nếu có một bài học mà chúng ta rút ra từ  dụ ngôn “Người phú hộ và Lazaro” mà Chúa Giêsu đã kể cho các biệt phái nghe trong bài Tin Mừng hôm nay, thì bài học đó hẳn phải là: con người chỉ thực sự tìm được an vui và hạnh phúc trong Thiên Chúa mà thôi. Và Thiên Chúa mà con người không ngừng tìm kiếm ấy là Ðấng đã tự đồng hóa với con người, nhất là những người nghèo hèn khốn khổ nhất. Kể từ khi Thiên Chúa sinh hạ như một con người và sống kiếp nghèo thì con người chỉ có thể gặp gỡ được Ngài qua những con người và nhất là những kẻ nghèo hèn khốn khổ mà thôi.

Ðã có một lần Ngài sinh ra trong cuộc sống, nhưng Ngài không chỉ sinh ra một lần. Ngài vẫn tiếp tục được sinh ra và được nhận diện khi có một nghĩa cử yêu thương được thực hiện cho nhau.

Cầu Nguyện:

Lạy Chúa! Xin cho chúng con biết tìm kiếm và gặp gỡ qua những cuộc gặp gỡ của chúng con với tha nhân và nhất là với những người nghèo hèn khốn khổ chung quanh chúng con. Amen.

PHẢI TIN THIÊN CHÚA HƠN TIN NGƯỜI ĐỜI.

Nếu một người tin ai hay tin điều gì thì họ sẽ cậy dựa vào điều đó. Ví dụ, nếu một người tin có tiền mua tiên cũng được, họ sẽ ra sức làm sao cho có nhiều tiền; hay nếu một người tin có uy quyền sẽ có tất cả, họ sẽ lo làm sao cho được một địa vị cao trong xã hội. Nhưng nếu một người tin hạnh phúc không lệ thuộc vào những lợi lộc vật chất, họ sẽ đi tìm những giá trị tinh thần qua những lời khôn ngoan của bậc thánh hiền.

Các Bài Đọc hôm nay tập trung trong việc: Phải tin và cậy dựa vào Thiên Chúa. (đó là người khôn ngoan của Thiên Chúa, sống theo đường lối và cách thức của Thiên Chúa.)

Trong Bài Đọc I, tiên tri Gieremiah đưa ra hai mẫu người với hai niềm tin khác nhau.

Tiên tri nói: phúc thay cho những ai cậy dựa vào Thiên Chúa. Họ như cây trồng bên suối nước, sẽ luôn sinh hoa kết quả và không bao giờ bị khô héo. Nhưng khốn thay cho kẻ tin vào sức phàm nhân, hạnh phúc có đến cũng chẳng nhìn ra, và lúc nào cũng như đang sống trong đồng khô cỏ cháy.

Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu cũng đưa ra hai mẫu gương để dạy cho dân một bài học: một người giàu có và Lazaro, người nghèo khó.

Người giàu có dùng tiền bạc của mình để sống phung phí trên sự nghèo khó của Lazaro. Khi cả hai chết đi, cuộc sống hai người bị đảo ngược: Lazaro được ngồi trong lòng tổ phụ Abraham trên trời; trong khi người giàu có phải chịu cực hình trong lửa đời đời.

CON NGƯỜI THẬT KHÓ HIỂU

Mùa Chay mời gọi chúng ta sám hối, ăn năn để trở về cùng Chúa. Qua đó tôi mời gọi mọi người cùng nhìn lại con người chúng ta.
Khi suy gẫm về vạn vật, về đời người, tôi thấy Thiên Chúa quả là mầu nhiệm. Đường lối và cách hành xử thật khó hiểu. Ngài làm kiểu gì mà con người suy mãi chưa ra, nghĩ mãi cũng không hiểu, đối chiếu hoài mà vẫn chưa sáng. Nói thế không sai, vì Thiên Chúa khác con người.
Nhưng xét cho cùng, con người chúng ta cũng phức tạp và khó hiểu không kém.
Con người thật khó hiểu
Khi Gioan tiền hô đến với họ trong chay tịnh, ăn uống nghiêm ngặt, đời sống khắc khổ, lương thực là châu chấu và mật ong, mặc áo nhặm da thú thì họ gọi là bị quỉ ám. Còn Chúa Giêsu đến cũng ăn cũng uống, cuộc sống không có gì dị biệt, thì bị kết án là mê ăn uống, bạn bè với quân thu thuế và tội lỗi.
Khi Chúa Giêsu đến đưa ra luật tình yêu thì người biệt phái cứ khư khư lấy luật công bằng, luật mắt đền mắt, răng đền răng.
Khi Chúa Giêsu dạy lúc chay tịnh cần tắm rửa cho sạch, xức dầu cho thơm, cuộc sống hãy lạc quan yêu đời, vui tươi phấn khởi, thì con người lại nhăn nhó, âu sầu, phiền não.
Khi Chúa Giêsu dạy cần chay tịnh từ căn bản bên trong tâm hồn, hãy xé lòng chứ đừng xé áo, Ngài nhắm đến chất lượng, thì con người lại nhắm đến số lượng, đến hình thức bên ngoài, ăn chay mấy lần, ăn chay ở đâu…
Khi cầu nguyện, Chúa Giêsu dạy phải âm thầm, đóng kín cửa phòng và cửa lòng lại để chỉ còn một mình đối diện với Đấng thấu suốt mọi bí ẩn mà thôi, thì con người lại phô trương việc cầu nguyện ở giữa đường giữa phố, ở chốn đông người để nhiều người biết đến và cho là ta đạo đức.
Chúa Giêsu nói đừng sợ, thì con người lại sợ hãi, lại đóng kín cửa phòng, nản lòng, bỏ cuộc, về quê…
Con người thật khó hiểu
Khi Chúa Giêsu cầu nguyện và dạy các tông đồ là hãy xin cho danh Cha cả sáng, Nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời, thì con người lại khoe khoang và xin theo ý mình.
Khi Chúa Giêsu dạy lời hằng sống, nói lời chân thật, thì con người cho là chói tai, khó nghe, không thể chấp nhận, rồi bỏ đi.
Khi Chúa Giêsu làm những phép lạ để phục vụ cho con người được ấm no, khoẻ mạnh, được chữa lành và được sống lại, thì con người lại nói là ông ấy dựa vào tướng quỷ mà trừ quỷ.
Khi Chúa Giêsu làm phép lạ cho Lazarô sống lại thì con người lại quyết định giết cả ông luôn.
Khi Chúa Giêsu chịu treo trên thập giá vì tội lỗi của con người thì con người lại thách thức cứ nhảy xuống khỏi cây thập giá đi rồi sẽ tin, hay như thầy lang ơi hãy tự cứu mình đi.
Khi Chúa Giêsu sống lại thì họ nói là xác Chúa bị ăn cắp (Mt 28,13).
Con người thật khó hiểu
“Không phải anh em chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em” (Ga 15,16). Thiên Chúa, Đấng khôn ngoan đã chọn và hướng dẫn con người, thì con người lại tưởng rằng mình đủ sáng suốt trong việc chọn Chúa, rồi dễ bực tức khi thực tế xảy đến, lúc Chúa làm không theo con đường mình đã đặt ra và nghĩ rằng mình chọn Chúa thật không đáng.
“Không phải là tôi sống, mà là Chúa Kitô đang sống trong tôi” (Gl 2,20). Vậy mà con người tưởng rằng mình tự lo liệu, giải quyết được mọi vấn đề cho đời mình với những bon chen vun góp đủ thứ rồi coi đó là bảo đảm để tự kiêu, không cần phải cần đến ai hay Chúa nào cả.
“Không phải con người đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương con người trước” (1Ga 4,10). Con người nghĩ rằng mình đi lễ, đọc nhiều kinh, làm một số việc đạo đức và bác ái thì coi là mình đã yêu mến Thiên Chúa trước và quá đủ rồi.
“Thầy đã yêu thương anh em, vậy anh em cũng hãy yêu thương nhau” (Ga 15,12). Một vài nghĩa cử phục vụ, chia sẻ thì dễ coi đó là lớn lao, là đi tiên phong trong việc yêu thương.
“Chúa đã tha thứ cho anh em, thì anh em cũng hãy tha thứ cho nhau” (Cl 3,13). Con người cứ nghĩ mình quảng đại, bao dung, là tha thứ đủ, là nhiều, đến 7 lần một ngày. Không phải! là bảy mươi lần bảy…
Con người thật khó hiểu
Chúa nói ta nghe, nhưng thực tế ta nói cho Chúa nghe là chính.
Gặp Chúa là để Chúa làm và biến đổi, thì ta lại khác làm và tìm cách biến đổi Chúa theo dự định của mình.
Gặp Chúa để khao khát tìm Thánh ý, thì ta lại tìm mọi cách để Thiên Chúa nghe và thực hiện chương trình của mình.
Thiên Chúa khôn ngoan hơn con người thì con người lại coi đó là điên rồ.
Con người tưởng rằng mình đang đứng thì có nghĩa là vững. Không! con người có thể té ngã bất cứ lúc nào. Vì khi tự cho mình là mạnh thì lúc đó mình yếu. Thánh Phaolô tông đồ nói cho giáo đoàn Côrintô thật hay: “gieo xuống thì hèn hạ, mà chỗi dậy thì vinh quang; gieo xuống thì yếu đuối, mà chỗi dậy thì mạnh mẽ” (1Cr 15,43). Kinh hoà bình của thánh Phanxicô cũng hay không kém: “Tìm an ủi người hơn được người ủi an, tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết, tìm yêu mến người hơn được người mến yêu. Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh. Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân. Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ”.
Con người thật khó hiểu
Chúa nói mọi sự đều có thể, thì con người lại cho là không thể.
“Hỡi những ai vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28), thì con người lại kêu mệt mỏi, nặng nề, quá sức.
“Anh em hãy mang lấy ách của Ta, học với Ta vì Ta hiền lành và khiêm nhường” (Mt 11,29), thì con người lại kêu là vất vả, khổ cực.
“Không có tình yêu nào quý hơn người hiến mạng sống vì người mình yêu” (Ga 15,13), thì con người lại than phiền mình chẳng được ai yêu thương, quan tâm giúp đỡ.
“Không có Thầy, anh em không làm gì được” (Ga 15,5), “ơn của Ta đủ cho con” (2Cr 12,9), thì con người lại không muốn hay không thể tiếp tục được.
Đúng thế đấy các bạn ạ! Tôi thấy rằng con người chúng ta thật khó hiểu…!

HÃY BIẾT YÊU THƯƠNG NHAU...! (tt)

“Lạy tổ phụ Ápraham, xin thương xót con, và sai anh Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm.” (Lc 16, 24)

Chia Sẻ:

Bài trích sách Giêrêmia hôm nay nói đến hai hạng người: hạng tin tưởng cậy dựa vào những giá trị đời này, và hạng đặt niềm cậy trông nơi Thiên Chúa. Giêrêmia nói khốn cho hạng thứ nhất và phúc cho hạng thứ hai.

 Trong bài trích Phúc Âm, người phú hộ thuộc hạng thứ nhất. Khi ông chết thì những chỗ ông cậy dựa cũng tiêu tan luôn cho nên ông rơi vào cảnh rất khốn khổ. Ladarô là đại biểu của hạng thứ hai nên sau khi chết đã được hưởng hạnh phúc trong vòng tay Thiên Chúa (qua hình ảnh tổ phụ Abraham).

Cầu Nguyện:

Lạy Chúa là Đấng hay xót thương kẻ cơ hàn, xin thương xót chúng con. Xin dạy chúng con biết sống quảng đại hơn là lo cho bản thân. Xin giúp chúng con sẵn lòng phụng sự Chúa qua những kẻ cơ hàn. Amen.

HÃY BIẾT TIN CẬY NƠI THIÊN CHÚA...!

Đây Chúa phán: "Khốn thay cho kẻ tin tưởng người đời, họ nương tựa vào sức mạnh con người, còn tâm hồn họ thì sống xa Chúa. Họ như cây cỏ trong hoang địa, không cảm thấy khi được hạnh phúc; họ ở những nơi khô cháy trong hoang địa, vùng đất mặn không người ở. Phúc thay cho người tin tưởng vào Thiên Chúa, và Chúa sẽ là niềm cậy trông của họ. Họ sẽ như cây trồng nơi bờ suối, cây đó đâm rễ vào nơi ẩm ướt, không sợ gì khi mùa hè đến, lá vẫn xanh tươi, không lo ngại gì khi nắng hạn mà vẫn sinh hoa kết quả luôn. (Gr 17, 5-8)

Chia Sẻ:

Bài trích sách tiên tri Gieremiah hôm nay đưa ra hai lựa chọn căn bản và những hậu quả của chúng.

(1) Tin ở người đời: “Khốn thay cho kẻ tin tưởng người đời, họ nương tựa vào sức mạnh con người, còn tâm hồn họ thì sống xa Chúa. Họ như cây cỏ trong hoang địa, không cảm thấy khi được hạnh phúc; họ ở những nơi khô cháy trong hoang địa, vùng đất mặn không người ở.”

Tiên tri Jeremiah sống trong thời gian lịch sử mà đa số dân tộc Israel, vua cũng như dân, quay lưng lại với Thiên Chúa. Hezekiah, Vua Judah đã chọn tin tưởng nơi Vua Ai-cập hơn là tin tưởng nơi Thiên Chúa. Hậu quả là vương quốc bị rơi vào tay Vua Babylon và tòan dân bị lưu đày. Điều khờ dại nhất của con người là chọn những tạo vật của Thiên Chúa làm ra thay vì chọn chính Đấng đã tạo dựng nên mọi sự. Điều ma quỉ dùng để cám dỗ con người là làm cho con người chỉ chú trọng đến hậu quả hiện tại tạm thời, mà quên đi quá khứ và không cần nhìn đến tương lai.

(2) Tin ở Thiên Chúa: “Phúc thay cho người tin tưởng vào Thiên Chúa, và Chúa sẽ là niềm cậy trông của họ. Họ sẽ như cây trồng nơi bờ suối, cây đó đâm rễ vào nơi ẩm ướt, không sợ gì khi mùa hè đến, lá vẫn xanh tươi, không lo ngại gì khi nắng hạn mà vẫn sinh hoa kết quả luôn.”

Khi một người khôn ngoan sống theo niềm tin của mình, chọn Thiên Chúa là điều quá hiển nhiên, vì Ngài là nguồn gốc mọi sự. Làm sao một người có uy quyền để bảo vệ một người như Thiên Chúa? Thánh Polycarp, khi được quyến dũ để bỏ Thiên Chúa, đã khẳng khái trả lời: “Trong 86 năm tôi đã phục vụ Ngài, Ngài đã không bao giờ gây ra bất kỳ thiệt hại gì cho tôi: Làm sao tôi có thể xúc phạm đến Vua và Đấng Cứu Chuộc của tôi?”

Từ đó, mọi người hãy biết rằng Thiên Chúa thấu suốt lòng con người: Tin thế nào sẽ sống như vậy; cuộc sống con người biểu tỏ những gì con người tin. Họ sẽ phải ra trước tòa phán xét để trả lời với Thiên Chúa về cuộc sống của họ. Khi đó, họ không thể nói họ đã tin Thiên Chúa trong lòng hay tuyên xưng Ngài bằng miệng lưỡi được, vì đời sống của họ sẽ là bằng chứng tố cáo họ. Lời tiên tri Gieremiah cũng cảnh cáo những con người hai lòng: “Không gì nham hiểm và bất trị như lòng người, ai dò thấu được? Ta là Đức Chúa, Ta dò xét lòng người, thử thách mọi tâm can. Ta sẽ thưởng phạt ai nấy tuỳ theo cách nó sống và việc nó làm.”

HÃY BIẾT YÊU THƯƠNG NHAU....!

“Lạy tổ phụ Ápraham, xin thương xót con, và sai anh Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm.” (Lc 16, 24)

Chia Sẻ:


Người phú hộ trong bài Tin Mừng đã bị trầm luân nơi lửa hoả ngục không phải vì ông giàu có mà phải sa hoả ngục, mà vì ông thiếu trách nhiệm với người nghèo khó bên cạnh là Lagiarô. Ngày ngày yến tiệc linh đình, hoang phí của ăn dư thừa đang khi đó người nghèo lại đang cần một chút của rơi rớt trên bàn để có thể sống qua ngày đoạn tháng.

Cầu Nguyện:


Lạy Chúa, xin cho chúng ta luôn biết sống điều Chúa dạy qua lời các ngôn sứ và kinh thánh để khỏi rơi vào tình trạng bất hạnh như ông nhà giàu trong dụ ngôn được nhắc lại trong đoạn Phúc âm hôm nay. Amen