Translate

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

CẦU NGUYỆN LIÊN LỈ


Để cùng với Chúa mở cặp mắt đức tin, tôi thiết nghĩ điều quan trong nhất có lẽ là cầu nguyện.

Cầu nguyện là công việc cần thiết cho đời sống tâm linh, giống như không khí và ẩm thực cần thiết cho sự sống về thể lý vậy.

Chúa Giêsu đã căn dặn: “Anh em hãy canh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối” (Mc 14:38; Lc 22:40 & 46). Rõ ràng là việc cầu nguyện rất cần thiết, không chỉ thi thoảng cầu nguyện mà phải cầu nguyện liên lỉ.

Khi các tông đồ xin Chúa Giêsu dạy cầu nguyện, Ngài đã “mách nước” cầu nguyện là sử dụng Kinh Lạy Cha (x. Mt 6:9-13). Tuy nhiên, chúng ta cũng phải lưu ý cách cầu nguyện. Chúa Giêsu dạy: “Khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh. Khi cầu nguyện, anh em đừng lải nhải như dân ngoại; họ nghĩ rằng: cứ nói nhiều là được nhận lời” (Mt 6:6-7).

Tuy nhiên, Chúa Giêsu cũng cảnh báo chúng ta rằng đừng giả hình khi cầu nguyện, như người Pha-ri-sêu “làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ” (Mt 23:14), nhưng lại “ngốn” hết những thứ khác của người khác. Cầu nguyện chỉ tốt khi chúng ta cầu nguyện theo phong cách của Chúa Giêsu.

Thật vậy, Chúa Giêsu đã lên núi một mình mà cầu nguyện (x. Mt 14:23). Cầu nguyện rất cần, cầu nguyện là “sức mạnh” của con người vì khiến Thiên Chúa phải “mềm lòng”. Chúa Giêsu đã xác định: “Tất cả những gì anh em lấy lòng tin mà xin khi cầu nguyện, thì anh em sẽ được” (Mt 21:22).

Cầu nguyện rất dễ dàng, chỉ cần hướng tâm hồn lên tới Chúa. Như vậy, cầu nguyện có thể thực hiện bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi nào, bất kỳ tư thế nào. Thánh Phaolô nhắn nhủ: “Dù ăn, dù uống, hay làm bất cứ việc gì, anh em hãy làm tất cả để tôn vinh Thiên Chúa” (1 Cr 10:31).

Chúa Giêsu không ngừng cầu nguyện. Khi cho La-da-rô sống lại, Ngài thân thưa: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con” (Ga 11:41). Đây là vài cách cầu nguyện điển hình cần áp dụng hằng ngày:

– Lạy Chúa, xin dạy bảo con về đường lối của Ngài (Tv 25:4).

– Lạy Chúa, xin thương xót con vì con là kẻ có tội (Lc 18: 13).

– Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi! (Lc 5:8).

– Lạy Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý Ngài (Dt 10:7 & 9).

– Xin canh giữ miệng con, lạy Chúa, và trông chừng lưỡi con. Xin đừng để lòng con nghiêng về sự dữ, đừng để con làm điều ác với bọn gian tà (Tv 141:3-4).

Cầu nguyện không đơn thuần chỉ là cầu xin, mà còn là tạ ơn. Không chỉ cầu nguyện cho mình mà còn phải cầu nguyện cho người khác. Rất nhiều lý do để tạ ơn, nói tóm lại là vì “muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương”

Có lẽ không ai đau khổ cùng cực bằng Thánh Gióp, trung thành tôn thờ Thiên Chúa nhưng ông vẫn bị “trắng tay” mọi thứ, thế nhưng ông vẫn chúc tụng Chúa: “Thân trần truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Đức Chúa đã ban cho, Đức Chúa lại lấy đi: xin chúc tụng danh Đức Chúa!” (G 1:21). Tấm gương sáng chói để chúng ta soi mình thật kỹ!

Chúa Giêsu đã cầu nguyện không ngừng, nhất là trong những lúc nhân tính yếu đuối, Ngài đã phải thốt lên: “Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho con khỏi phải uống chén này. Tuy vậy, xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha” (Mt 26:39. Đặc biệt là đỉnh cao cô đơn: “Lạy Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mt 27:46; Mc 15:34).

Nhân tính là thế, chắc chắn phàm nhân chúng ta còn tệ hơn thế. Tuy nhiên, Chúa Giêsu vẫn yêu thương nồng nàn, hải hà thương xót. Ngài cầu nguyện với Chúa Cha: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23:34). Quá đỗi cao thượng vì Ngài xin tha cho chính những kẻ xấu nhẫn tâm hành quyết Ngài. Thế nên Ngài mới bắt buộc chúng ta yêu thương, yêu thương không chỉ với người bình thường mà còn phải yêu thương kẻ thù (Mt 5:38-48; Lc 6:27-35). Nếu không yêu kẻ thù thì chúng ta cũng chẳng hơn gì người ngoại giáo hoặc các tôn giáo khác, nghĩa là không xứng đáng mang danh là tín hữu Công giáo.

Cuối cùng, trước khi trút hơi thở cuối cùng, Chúa Giêsu cũng cầu nguyện: “Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha” (Lc 23:46). Lời cầu nguyện này cần được sử dụng liên tục, nhất là trước khi đi ngủ mỗi tối. Cầu nguyện liên lỉ là dấu chỉ tốt lành, để có thể nói như Thánh Phaolô: “Không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu” (Rm 8:39).

Thật vậy, chính Thiên Chúa cũng đã xác định: “Cho dù cha mẹ có quên con cái mình, thì Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ” (Is 49:15).

CHÚA CHỮA LÀNH CẶP MẮT ĐỨC TIN CỦA CHÚNG TA...! (tt)


Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ đến Bếtsaiđa, người ta dẫn tới Chúa một người mù và xin Chúa đặt tay trên người ấy. Chúa cầm tay người mù, dắt ra khỏi làng, Chúa phun nước miếng vào mắt anh và đặt tay trên anh mà hỏi: "Ngươi có thấy gì không?" Anh nhìn lên và trả lời: "Tôi thấy người ta như những cây cối đang đi". Chúa lại đặt tay trên mắt người mù, anh liền thấy rõ và khỏi hẳn, thấy được mọi vật rõ ràng. (Mc 8, 22-25)

Chia Sẻ:

Trong bài Tin Mừng hôm qua, Thầy Giêsu đã phàn nàn về sự mù lòa của môn đệ : “Anh em có mắt mà không thấy sao ?” (Mc 8, 18). Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Đức Giêsu chữa anh mù ở vùng Bết-sai-đa. Chuyện này có một số nét giống chuyện Chúa chữa người câm điếc (Mc 7, 31-37). Cả hai anh đều được người ta đem đến cho Đức Giêsu và xin ngài đụng đến. Cả hai anh đều được dẫn đến một nơi riêng và được chữa lành bằng bôi nước miếng. Chỉ mình Thánh Máccô kể lại hai câu chuyện lý thú trên.

Đức Giêsu đã không chữa người mù khỏi ngay lập tức. Ngài phải chữa lần thứ hai anh mới thấy rõ hẳn. Đây là chuyện lạ, vì nơi các sách Tin Mừng, chẳng bao giờ có chuyện như thế. Đặc biệt nơi Tin Mừng Thánh Máccô, mọi sự đều xảy ra rất nhanh. Trong chương 1, có 8 từ lập tức(euthus) ở các câu 12, 18, 20, 23, 28, 29, 30, 42. Sau khi được Đức Giêsu bôi nước miếng trên mắt và đặt tay lần đầu anh mù mới chỉ thấy lờ mờ, thấy người ta như những cái cây biết đi (c. 24). Sau khi được Đức Giêsu đặt tay lần thứ hai trên mắt anh mới thấy tỏ tường mọi sự (c. 25).

Đức Giêsu phải chữa đến hai lần, chắc không phải vì trường hợp này khó hơn. Nhưng vì chuyện anh mù được sáng mắt ở đây tượng trưng cho hành trình mở mắt đức tin của các môn đệ. Họ sẽ phải đi từng bước một để nhận ra con người của Thầy Giêsu. Lúc đầu họ chỉ thấy một phần con người Ngài, thấy không rõ như anh mù. Phải đợi sau này, khi Thầy Giêsu được phục sinh, họ mới thấy ngài trọn vẹn.

“Anh có thấy gì không ?”
Hôm nay Đức Giêsu cũng hỏi chúng ta như vậy. Hãy để tay Ngài nắm lấy tay ta mà dắt vào chỗ riêng tư kín đáo. Hãy để Ngài chạm đến sự mù lòa của ta để ta được sáng mắt, nhờ đó ta thấy được Ngài, thấy được sự thật về mình và về tha nhân. Nhưng ta cũng cần kiên nhẫn vì con đường giác ngộ là con đường dài. Chỉ mong hôm nay tôi sáng hơn hôm qua, và ngày mai hơn hôm nay.

Cầu nguyện:

Như thánh Phaolô trên đường về Ðamát, xin cho con trở nên mù lòa vì ánh sáng chói chang của Chúa, để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt. Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa, ánh sáng phá tan bóng tối trong con và đòi buộc con phải hoán cải.

Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối chỉ vì chút tự ái cỏn con.

Xin cho con khiêm tốn để đón nhận những tia sáng nhỏ mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.

Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý để Chân lý cho con được tự do.

CHÚA CHỮA LÀNH CẶP MẮT ĐỨC TIN. CỦA CHÚNG TA...!


Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ đến Bếtsaiđa, người ta dẫn tới Chúa một người mù và xin Chúa đặt tay trên người ấy. Chúa cầm tay người mù, dắt ra khỏi làng, Chúa phun nước miếng vào mắt anh và đặt tay trên anh mà hỏi: "Ngươi có thấy gì không?" Anh nhìn lên và trả lời: "Tôi thấy người ta như những cây cối đang đi". Chúa lại đặt tay trên mắt người mù, anh liền thấy rõ và khỏi hẳn, thấy được mọi vật rõ ràng. (Mc 8, 22-25)

Chia Sẻ:

Trong câu chuyện Chúa Giêsu chữa người mù tại Bết-xai-đa có một sự đặc biệt là Chúa cầm lấy tay anh ta và đưa ra khỏi làng, đặt tay trên anh đến hai lần, lần đầu anh chỉ thấy lờ mờ, lần sau anh ta mới thấy tỏ tường.

Con người thường có khuynh hướng làm việc gì là muốn phải nhìn thấy kết quả ngay; nếu không sẽ dễ dàng chán nản và bỏ cuộc. Nhưng “dục tốc bất đạt,” làm việc gì cũng cần có thời gian, vội vã quá sẽ không mang lại kết quả mong muốn. Hơn nữa, việc càng khó, thời gian chờ đợi càng lâu.

Thời gian chờ đợi là kẻ thù của con người. Rất nhiều người đã chán nản bỏ cuộc vì phải chờ đợi quá lâu, nhưng như lời Chúa phán: “Ai bền vững đến cùng, kẻ ấy mới được cứu thoát.”
  

Để có thể thành công, chúng ta đừng vội phải nhắm ngay đích điểm, nhưng biết chia thành những giai đoạn với những đích nhỏ hơn. Người kiên nhẫn, tuy chậm, nhưng bò lâu ngày rồi cũng tới đích.

Trong đời sống thiêng liêng cũng vậy, chúng ta cần phải biết tìm kiếm Chúa, đến gần Chúa, nghe Lời Chúa và trả lời với Chúa. Khi đó, Chúa Thánh Thần cũng sẽ khai mở từ từ để chúng ta hiểu rõ về Thiên Chúa và thờ phượng Ngài một cách xứng hợp.

Trong việc luyện tập các nhân đức cũng thế, con người phải kiên nhẫn với mình và với người khác; bắt đầu luyện tập bằng các việc nhỏ dễ làm, rồi tiến dần đến những nhân đức khó khăn hơn, trước khi có thể sống các nhân đức cách dễ dàng.
  
Cầu Nguyện:

Lạy Chúa Giêsu. Chúng con đang có nhiều cái mù về chính mình, về tha nhân, về Giáo Hội và về Chúa. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con biết đến với các lớp giáo lý và Kinh Thánh để chúng con nhìn thấy rõ hơn.