Ngày … tháng …. năm ….
Ðã lâu không có ai vào đây, nhưng một mùa Chay nọ, một chuyện
đã xảy ra:
Người thanh niên ngồi dưới cuối nhà thờ lâu lắm. Người ấy
đến đây mấy lần, chỉ ngồi trong nhà thờ thôi, không vào đây. Tôi là tòa giải
tội lâu ngày không có người vào. Tôi cầu nguyện, tôi xin cho có một người vào
đây với Chúa đi. Tôi cầu nguyện nhiều, và sau cùng, tôi thấy anh ta từ từ bỏ
ghế ngồi đi lên. Lòng tôi hồi hộp cầu nguyện thêm, tôi xin cho anh đừng bỏ
cuộc. Rồi, người thanh niên đến gần, ngó vào tòa giải tội, ngại ngùng. Tôi lại
lấy hết tâm hồn cầu nguyện cho anh. Dáng đi của người thanh niên vất vả, có ai
kéo anh lại? Tôi cầu nguyện thêm, cầu nguyện thêm. Sau cùng, người thanh niên bước
vào.
Người thanh niên nói với Chúa:
Thưa Chúa, Chúa biết mọi tội con rồi sao con lại còn phải
đến đây, sao Chúa không tha cho con đi?
Trên bóng thánh giá, Chúa nhìn người thanh niên trả lời:
Con rất yêu quý của
Cha, con hiểu lầm tình yêu của Cha trong tòa giải tội này rồi. Lòng của Cha
luôn bao dung. Con không nhớ trước khi người con hoang đàng trong Phúc Âm trở
về thì cha nó đã mong chờ nó rồi sao? Mong nó về là tha thứ hết rồi. Cha nó có
hỏi tội nó đâu? Trước khi con đến đây, ngay khi con phạm tội, hôm đó lòng Cha
buồn khôn tả. Con phạm tội xong, con bước đi u buồn lững thững, con giấu diếm
Cha, con giấu diếm người chung quanh. Cha thấy thương con quá đỗi. Cha tha cho
con ngay hôm đó rồi.
Người thanh niên im lặng lắng nghe. Anh trầm ngâm suy nghĩ. Chúa
thấy người thanh niên im lặng, Ngài nói tiếp:
Cha chán tội, Cha không muốn nghĩ đến tội. Cha chỉ nghĩ đến
tình thương và sự đau khổ. Cha thấy con lầm lũi đi, con không dám nhìn trời,
con giấu diếm Cha. Con rước lễ mà lòng con chán ngán. Cha biết con đau khổ. Cha
nghĩ đến khổ đau trong con. Con ạ, con là con của Cha.
Chúa mới nói tới đó thì người thanh niên cúi xuống tay ghế
quỳ chảy nước mắt. Con chim sẻ bay ngơ ngác với tiếng kêu nhiêm nhiếp. Trong
dòng nước mắt, người thanh niên cố nói như muốn trách Chúa thêm:
Thế sao con lại phải đến đây?
Con yêu quý, như con thấy, chỉ khi nào người con hoang đàng
trở về nhà thì nó mới có ăn. Nếu không về, nó chết đói bên bầy heo. Cho dù
người cha tha lâu rồi, nhưng không về nó vẫn chết vì đói. Sự tha thứ đã được
ban ra, nhưng để lãnh nhận con phải giơ tay. Nhà cha có cơm gạo nhưng con sẽ
đói nếu không ăn. Con hiểu ý của Cha không?
Chúa nhìn người thanh niên, chậm rãi nâng bàn tay rất đau đớn,
ôm người thanh niên. Người thanh niên cúi đầu lãnh nhận. Tôi thấy mắt người
thanh niên rướm lệ. Còn tôi, chiếc tòa giải tội gỗ, tôi lại chứng kiến một trời
mới và một mùa xuân thiêng liêng mới đang nở trong lòng nhà thờ.