Translate

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

ĐỪNG SỢ


Bình an cho các con! Này Thầy đây, đừng sợ (Lc 24, 36)

Ở đời ai cũng sợ một điều gì đó. Hãy cho tôi biết bạn sợ điều gì nhất ? Còn tôi, tôi sợ cuộc sống nhất, tôi sợ tất cả những gì thuộc về cuộc sống này. Lạ quá phải không? Bạn thử nghĩ xem, làm sao tôi tránh được lo sợ khi quanh tôi giá trị con người được tính bằng nhan sắc, tiền bạc, gia thế... Còn lẽ phải, sự công bằng lúc nào cũng thuộc về tay kẻ mạnh. Tình yêu ư? Đã không còn mang thuần bản chất vốn có của nó nữa vì giả trá quá nhiều. Ngay cả sự ngây thơ hay lịch lãm đôi khi cũng chỉ là giả tạo hòng lấy lòng 1 nam thanh hay 1 nữ tú...Tất cả chỉ là trò bịp bợm nếu không nói là giải trí bản năng. Vì sự sinh tồn, vì hưởng thụ, vì lòng tham, vì ích kỷ... con người sẵn sàng lao vào cấu xé lẫn nhau để tranh quyền đoạt lợi bất chấp điều đó làm khổ nhau và để lại nhiều hệ lụy đáng tiếc về lâu về dài.

Tôi sợ mình không đủ dũng cảm để đấu tranh giành lấy công bằng vì mình quá bé nhỏ trước thế lực trần gian. Tôi sợ mình không đủ cao thượng để hy sinh nhường đường cho kẻ khác. Tôi sợ một ngày nào đó vì sự sinh tồn tôi phải bán tất cả để tìm lấy cho mình một chỗ đứng, khi đó tôi không còn là tôi nữa... Nỗi sợ hãi làm tôi không tin vào bất kỳ điều gì, tôi không tin vào tình người: tôi không tin người tốt sẽ được sống hạnh phúc khi mà quanh tôi người tốt thường chịu thiệt thòi, bất công, cứu người chỉ nhận về oán hận. Tôi không hiểu sống để làm gì, khi hiện tại tương lai tôi đầy ấp nỗi sợ hãi. Tôi muốn thoát khỏi sự sợ hãi, tôi muốn được bình an... và trong cơn hoảng loạn, tôi đã nghĩ đến cái chết... tôi quên mất mình đang sống mùa Phục Sinh, Phục Sinh của Đức Kitô.

Lạy Chúa Kitô Phục Sinh, Chúa đã chết cho con được sống, Chúa đã can đảm bước qua ranh giới tử thần vì những kẻ không đáng như chúng con thì xin cho con biết can đảm như Chúa để thoát khỏi sự sợ hãi, để vượt qua mọi thử thách, để được lớn lên, trưởng thành trong vòng tay quan phòng của Chúa. Xin tha thứ vì những lần chúng con còn ngại ngùng, sợ hãi không dám dấn thân vào con đường Chúa mời gọi chúng con bước đi. Vì con đường ấy có quá nhiều chông gai, thử thách. Con đường ấy đòi buộc phải hy sinh những gì thế gian coi trọng, phải vác thập giá, phải chịu nhiều thua thiệt, có khi mất cả mạng sống. Xin cho chúng hiểu rằng, bên trên gai nhọn là đoá hồng rực rỡ. Vượt lên những thử thách gian nan là triều thiên chiến thắng vinh quang mà Chúa đã dành sẵn cho những ai trung tín theo Ngài. Amen.

CHÚA ĐỒNG HÀNH

Dưới dáng dấp một người khách lạ, Chúa Giêsu phục sinh đến với hai môn đệ Emmau. Ngài đến đúng lúc, đúng lúc họ đang bỏ cuộc, quay quắt và ray rứt vì chuyện đã qua. Ngài đi cùng với họ, đi gần bên họ nhưng khiêm tốn trở thành một người bạn đồng hành thay vì là một vị Chúa uy linh. Ngài gợi chuyện, hay đúng hơn, Ngài muốn tham dự vào câu chuyện dở dang của họ. Chúa Giêsu không nản lòng trước câu trả lời lạnh nhạt: “Chắc chỉ có ông mới không biết chuyện vừa xảy ra...” vì Chúa thấu hiểu họ cũng chỉ là người trần mắt thịt đang trong tâm trạng hoang mang vì sự việc xảy ra chưa lâu, niềm tin chưa thật mạnh để nhìn ra Đấng bị đóng đinh đang ở cạnh mình. Ngài không cắt đứt cuộc đối thoại: “Chuyện gì vậy?”, thay vào đó Ngài giả vờ không biết để họ nói cho vơi nỗi buồn vì Chúa luôn là Đấng lắng nghe mọi lời nói cũng như nguyện cầu của tất cả những nỗi lòng mang nặng tâm tư. Chúa Giêsu kiên nhẫn lắng nghe lời họ tâm sự: “Trước đây, chúng tôi hy vọng rằng...” như thể niềm hy vọng này chỉ còn là chuyện quá khứ. Cả niềm tin cũng trở nên chai lì, họ đâu có tin vào lời của các bà ra thăm mộ. Khi lắng nghe, Chúa Giêsu nhận ra cái gút của vấn đề, những câu hỏi mà họ không tìm ra lời giải đáp. Tại sao một người của Chúa, người mà họ tin là Ðức Kitô lại bị đóng đinh như một kẻ bị Thiên Chúa chúc dữ? Phải chăng biến cố đó là duyên cớ để Chúa Giêsu vén mở ý nghĩa của mầu nhiệm đau khổ?

Kinh nghiệm của hai môn đệ Emmau cũng là của chính chúng ta dẫu hai thời đại cách xa nhau. Lúc ta tưởng Ngài vắng mặt, thì Ngài lại đang ở gần bên. Lúc ta nhận ra Ngài ở gần bên, thì Ngài lại biến mất rồi. Nhưng chính lúc Ngài biến mất, ta lại cảm nghiệm sâu hơn sự hiện diện của Ngài. Ngài đến lúc ta không ngờ. Ngài đi mà ta không giữ lại được. Ngài ở lại với ta cả khi ta không thấy Ngài nữa. 
Hôm nay vẫn có nhiều người bạn đang lê gót về Emmau.

*******

Lạy Chúa là Đấng hằng luôn đồng hành cùng chúng con trong mọi sự, qua nhiều cách, năm xưa Chúa đã đồng hành với hai môn đệ trên đường Emmau. Sự đồng hành này đã nâng đỡ họ và giúp họ tìm lại niềm vui và hy vọng trong cuộc sống. Xin cho chúng con luôn là những người bạn tốt lành của nhau, bằng cách đồng hành với nhau trên mọi nẻo đường cuộc sống. Xin giúp chúng con đừng bao giờ dửng dưng như khách lạ với tha nhân, nhưng luôn liên kết, cảm thông và nâng đỡ những rủi ro, bất hạnh của tha nhân. Xin giúp chúng con đừng bao giờ chỉ tìm niềm vui nơi mình nhưng luôn nghĩ đến thiện ích cho tha nhân. Lạy Chúa, sự đồng hành của Chúa trên đường Emmau đã đánh tan thất vọng, lo âu trong tâm hồn các môn đệ, xin cũng ban cho chúng con sự bình an và ơn thánh qua bí tích Thánh Thể mà chúng con vừa được hân hạnh đón rước vào trong tâm hồn. Amen.