Không một tiên tri nào mà không bị
khinh bỉ ở quê hương, gia đình họ hàng mình (Mc 6, 5)
Đức
Giêsu bị người đồng hương chối từ. Mặc dù họ kinh ngạc, thán phục sự khôn ngoan
của Ngài. Nhưng họ không tin Ngài, vì Ngài cũng có một nguồn gốc bình thường y
như họ. Dân làng biết Ngài khôn ngoan. Kinh sư thấy Ngài trừ quỷ. Môn đệ được
Ngài cứu khỏi chết giữa biển cuồng phong. Nhưng họ chẳng biết Ngài là Con Một
Thiên Chúa, chẳng biết Ngài là Ngôi Hai Thiên Chúa; vì thương yêu loài người,
đã xuống thế làm người sống với họ như anh em, như bạn bè, để cứu họ khỏi chết
đời đời. Dân làng Nazarét quá biết về gốc gác, gia cảnh, biết rõ ràng lý lịch của
Đức Giêsu. Với đầu óc thủ cựu, lại nặng thành kiến nên họ không thể nhận ra
thiên tính nơi con người của Ngài
Chuyện
ngày xưa cũng như chuyện ngày nay. Rất nhiều khi người ta phán đoán giá trị lời
nói của một người dựa trên bằng cấp, sự giàu có, uy tín của họ, nhiều hơn là dựa
vào sự hợp lý, tính chính xác của câu nói ấy. Hễ ai có chức có quyền, có địa vị,
có của cải, có học vấn mà nói thì người ta tiên thiên cho rằng họ nói đúng. Còn
ai nghèo nàn, rách rưới, thấp cổ bé miệng, ít học mà nói thì người ta tiên
thiên cho rằng họ nói sai hoặc chẳng có giá trị gì. Chính vì tâm lý sai lạc này
mà các ngôn sứ giả thường được người đời ưu đãi, còn ngôn sứ thật thì thường bị
bạc đãi.
Khi trở
về Nagiarét, Đức Giêsu cũng đã bị từ chối. Đức Giêsu buồn nhưng không cay cú,
phiền nhưng không tức giận. Ngài quyết định đem ánh sáng và quà tặng thần linh
đi đến nơi khác.Những người ở làng quê Nagiarét đã để lỡ cơ hội đón tiếp Đấng Cứu
Thế. Con Thiên Chúa làm một thường dân đến sống giữa họ mà họ không biết. Họ chỉ
biết đó là con ông thợ mộc Giuse. Họ chỉ biết gia đình Ngài rất nghèo, chẳng có
danh giá gì trong làng. Họ coi thường Ngài. Họ không tin Ngài. Họ hất hủi Ngài.
Họ đã để lỡ cơ hội ngàn năm một thuở. Đức Giêsu không làm một phép lạ nào ở đó.
Ngài bỏ Nagiarét đi đến các làng chung quanh. Và Ngài sẽ chẳng bao giờ trở lại
Nagiarét nữa. Đó là cơ hội cuối cùng cho họ.
Hằng
ngày chúng ta cũng đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội như thế. Ta đã bỏ lỡ không tiếp
đón Chúa đến thăm khi ta bịt mắt không nhìn thấy những cảnh khổ chung quanh;
khi ta bưng tai không nghe những tiếng kêu than khóc lóc; khi ta làm ngơ trước
những cảnh ngộ nghiệt ngã, khi ta ngoảnh mặt quay lưng trước những nạn nhân của
thiên tai hoạn nạn. Nhất là ta bỏ lỡ không nghe thấy tiếng Chúa cảnh báo để ăn
năn sám hối. Chúa đã nhắc nhở ta nhiều lần nhiều cách: qua các vị bề trên; qua
các tai nạn; qua lời khuyên của những người thân; qua lời phê phán của những
người thù ghét ta. Hôm nay, Chúa còn tiếp tục nhắc nhở. Nếu ta không nghe, biết
đâu hôm nay sẽ là lần cuối cùng. Chúa sẽ không bao giờ nhắc nhở nữa. Chúa sẽ bỏ
ta mà đi như đã bỏ làng Nagiarét và không bao giờ trở lại. Như thế thì thật
nguy hiểm cho linh hồn ta. Để nhận biết Chúa, ta phải rèn luyện cho mình một đức
tin mạnh mẽ. Ánh mắt đức tin giống như ngọn đèn soi chiếu vào đêm đen giúp ta
nhận ra Chúa trong anh em, trong những biến cố Chúa gửi đến.
*******
Lạy Chúa
Giêsu, chúng con sấp mình phục bái tình yêu của Chúa. Xin cho chúng con cảm
nghiệm được tình yêu sâu xa khi Chúa chia sẻ thân phận khốn cùng của chúng con.
Ngày nay, Chúa vẫn còn hiện diện trong những anh em bé mọn nhất. Xin cho chúng
con biết đón nhận Chúa qua những người anh em đó; xin đừng vì dáng vẻ bên ngoài
quá tầm thường khiến chúng con xúc phạm làm buồn lòng Chúa. Amen.