Thức giấc trong thời tiết se se lạnh, tôi bỗng nhớ đến câu nói của Chúa Giêsu được thuật lại trong Tin Mừng "cho thì có phúc hơn là nhận"
“Nhận” và “Cho” là hai động từ phản nghĩa nhau. Nhưng nếu
được dùng đúng nơi đúng lúc, cả hai đều tốt cả. “Nhận” nghĩa là gia tăng nhân
vị thêm: trong chính con người của ta chẳng hề chứa đựng được hết mọi tinh hoa
của thế giới. Do đó cái “chúng ta là” phải được bổ sung thêm bằng cái “chúng ta
có”. Để tồn tại, ít ra ta phải có cái ăn, cái mặc và nơi ở. Nói như thế không
có nghĩa là ta đòi cho được phải có thêm một chiếc du thuyền nữa mới đủ. Quyền
sở hữu là quyền được có tài sản, càng giảm đi khi vật sở hữu càng ít cần thiết
đối với đời sống của ta.
Nhân đức ban tặng phụ thuộc vào những gì ta có… ta không thể
cho đi cái mà ta không có (ngay cả thì giờ cũng vậy). Nhưng đối với đa số loài
người, việc có cái này cái kia không phải là cơ hội để cho… Họ nghĩ rằng cho đi
nghĩa là mất mát bởi chưng họ rất quí chuộng những gì họ đã có được. Thật là
thiển cận, vì khi ta cho đi nửa chén cơm ta vẫn còn nửa chén cơ mà, nhưng bù
vào đó ta hưởng được niềm vui ban tặng.
Nhiều người, nhất là kẻ giàu sang vẫn hằng đánh giá nhân vị
mình qua việc có được càng nhiều đồ dùng không cần thiết càng tốt. Họ phản đối
việc cắt xén tài sản của mình. Họ tìm cách tăng thêm vốn liếng, coi đó như là
một cái tôi khác của họ mà nếu không được trọn vẹn thì họ không thể nào chịu
nổi. San sẻ chút xíu để làm việc phúc đức là cả một việc đau xót tựa như bị cưa
tay xẻ chân vậy.
Có một phụ nữ sống mãi với lịch sử bởi vì bà đã không ngại
san bớt vốn liếng của mình. Phúc Âm kể lại rằng: “Đang khi ngồi đối diện với hòm tiền Đền thờ, Chúa Giêsu thấy dân chúng
bỏ tiền vào hòm, nhiều kẻ giàu có còn đem cho lễ vật nữa. Và này một bà già
nghèo khó đến bỏ vào đấy hai đồng xu. Thấy vậy Ngài gọi các môn đệ đến gần và
bảo họ “Này Ta bảo cho các ngươi hay, người góa phụ nghèo này đã cho nhiều hơn,
hơn cả những kẻ có dâng cúng lễ vật. Người ta cho đi những gì họ dư thừa, còn
bà lại cho đi phần ít ỏi nhưng lại là phần cần thiết cho đời sống của mình”.
Chúa Giêsu đã lưu ý đến các kẻ bố thí nhưng Ngài chỉ nhắm
đến cách bố thí chứ không phải đến số lượng tiền bạc họ bố thí. Đã có lần Ngài
bảo: của ở đâu thì lòng ở đấy. Và ở đây Ngài lại cho ta biết thêm: lòng đi đâu
thì của theo đó. Chúng ta ít ai có được thái độ như Ngài; ta chẳng phí công gì
mà đọc danh sách những người bố thí cho những số tiền ít ỏi cho mệt. Nhưng có
thể đối với Chúa phần danh sách đó lại là quan trọng hơn cả. Ngài đã khiến hành
động cho hai đồng xu của bà góa trở thành bất tử.
Hẳn rằng người góa phụ ấy không hề thấy Chúa Giêsu, cũng
không hề có ý làm Chúa hài lòng và cũng chẳng đoán ra rằng đối với Chúa thì bà
“đã cho đi nhiều nhất, hơn cả những kẻ dâng cúng lễ vật nữa cơ”. Họ cho đi phần
thừa mứa, còn bà lại cho chính những gì bà có được. Tuy nghèo nhưng bà vẫn cho
kẻ nghèo hơn. Bà đã vơ vét trong túi mình để giúp cho tha nhân được đầy đủ. Hai
đồng xu của bà tuy nhỏ nhoi chẳng đáng là bao song đã đánh đổ được cả mớ triết
lý duy vật thôi thúc loài người thu quén càng nhiều càng tốt – tựa hồ như chỉ
có thế gian này mới là nơi chốn đích thực của con người.
Hai đồng xu dâng cúng của bà góa còn mang ý nghĩa này nữa:
nó nhắc ta nên nhớ rằng Thiên Chúa muốn ta sẵn sàng dâng cho Ngài tất cả. Ngài
là Chủ Tể cõi tâm linh của mọi người: Ngài không muốn ta coi vật gì là của
riêng ta trước mặt Ngài. Ngài muốn ta yêu Ngài trọn vẹn: yêu “hết lòng, hết trí
khôn, hết linh hồn, hết sức mạnh”. Chỉ có những ai dâng cho Thiên Chúa toàn bộ
tâm hồn, kẻ ấy mới có thể dâng hết tài sản cho Ngài được.
Và chẳng có chi được quảng đại dâng hiến mà lại mất đi. Hiểu
theo nghĩa duy vật, như thế hẳn là mất hẳn rồi. Nhưng trong đời sống tinh thần
thì ngược lại. Vì những gì ta dâng cho Chúa chẳng những sẽ được ban lại cho ta
ở đời sau, mà ngay cả ở đời này ta cũng đã nhận lại rồi. Một trong những cách
thực tế nhất giúp ta tin tưởng rằng bao giờ mình cũng được đầy đủ là cứ nhân
danh Chúa mà cho. Tương tự, càng quảng đại với tha nhân thì ta càng tăng tiến
nhanh chóng trong tình mến Chúa. “Hãy cho
đi và các ngươi sẽ được cho lại. Người ta sẽ lấy cái đấu hảo hạng đã dằn, đã
lắc, đầy vun mà đổ vào bao của các ngươi, các ngươi đong bằng đấu nào, thì cũng
sẽ được đong lại bằng đấu ấy” (Lc 6,38).
Cách ta sử dụng những gì ta có quan hệ chặt chẽ với những gì
ta là hoặc sẽ là. Những ai tham lam cứ bo bo giữ của, khi chết đi y sẽ mất
sạch. Còn kẻ biết cho đi sẽ hoan hỉ nhận lại đầy đủ trong đời sống mai sau.
Cầu Nguyện:
Lạy Chúa, xin dạy chúng con luôn bước theo đường yêu
thương của Chúa. Đó là con đường của hy sinh và phục vụ, nhờ đó
chúng con cũng biết yêu thương tha nhân như Ngài