Trong những
loài chim, đại bàng là loài có tuổi thọ cao nhất. Tuổi thọ cao nhất của nó có
thể đạt tới 70 tuổi. Để sống được lâu như vậy, lúc 40 tuổi, nó bắt buộc phải
đưa ra một quyết định rất khó khăn nhưng vô cùng quan trọng. Khi đại bàng sống
đến 40 tuổi, móng vuốt của nó đã bắt đầu bị lão hóa, sẽ không còn khả năng bắt
được mồi như xưa nữa. Đôi cánh của nó cũng trở nên vô cùng nặng nề, bởi lông vũ
của nó mọc vừa dài, vừa dày, vừa nhiều, mỗi khi cất cánh bay lên là cảm thấy rất
tốn sức. Lúc này chỉ có hai sự lựa chọn: hoặc chết, hoặc trải qua một quá trình
đổi mới cực kỳ đau khổ.
Đầu
tiên, nó dùng mỏ của mình mổ vào đá nham thạch cho đến khi chiếc mỏ hoàn toàn
rơi xuống, sau đó yên lặng chờ đợi cho mỏ mới mọc dài ra. Thế nhưng, nó phải
dùng cái mỏ mới dài ra đó nhổ từng cái móng chân của mình. Sau khi móng chân
dài ra, nó lại nhổ từng sợi lông vũ đi. Sau 5 tháng, lông vũ mới mọc dài ra. Lúc
này con đại bàng đã giành được sự sống mới và đã có thể bắt đầu bay lượn , tìm
mồi và sống sung mãn như ngày nào.
Hóa ra để
được tồn tại không phải là bám vào cái cũ mà là phải loại bỏ cái cũ để đổi mới,
để thích nghi với môi trường, nhất là cái cũ ấy là vật cản cho ta tiến thân, là
nguyên do làm cho chúng ta trì trệ tinh thần lẫn thể xác. Cuộc sống
con người tưởng chừng như chỉ biết xây đắp để tồn tại, thực ra muốn tồn tại phải
biết bỏ đi. Bỏ đi những cái cồng kềnh vô ích. Bỏ đi những cái cũ để có khả năng
sở hữu cái mới. Bỏ đi những cái đeo bám vào ta nhưng chỉ làm ta trì trệ, yếu đuối.
Bỏ đi để ta khỏe mạnh hơn, lạc quan hơn và đầy sức sống hơn.
Cuộc đời
của hai thánh tông đồ Phê-rô và Phao-lô là một điển hình. Các ngài có những
khuyết tật, có những yếu đuối, nhưng các ngài đã dám lột bỏ con người cũ để làm
lại, để dấn thân hoàn thiện con người của mình. Phê-rô đã từng sa ngã, bồng bột.
Ông đã từng can ngăn Chúa bước vào tuần thương khó. Ông đã từng vấp phạm chối
Chúa đến ba lần. Còn Phao-lô thì lại hăng say nhưng bồng bột. Ông nhân danh
chân lý để tàn sát người theo đạo. Ông từng góp mặt trong vụ án giết
Ste-pha-nô. Ông đã từng cầm tráp truy đuổi người theo Đức Ki-tô. Thế nhưng, các
ngài đã cùng đứng dậy làm lại cuộc đời. Các ngài đã anh dũng đổi đời dù biết rằng
cuộc đổi đời ấy sẽ dẫn đến các ngài phải đối diện với bao khó khăn thử thách
cùng sự bách hại.
Phê-rô
đã đổi đời từ con người nhút nhát hay bàn rùn nay trở nên mạnh mẽ can trường,
dám đối diện với sự bách hại mà không hề sợ hãi. Phê-rô đã từng tuyên bố với giới
cầm quyền: “phải vâng lời Thiên Chúa hơn là vâng lời người ta”. Phê-rô đã làm
chứng cho Chúa trong sự can trường đến hơi thở cuối cùng qua cái chết cùng phận
số với Thầy là đóng đinh trên thập giá, nhưng ông đã xin ngược đầu xuống đất!
Phao-lô
đã lội ngược dòng khi ông được Chúa đưa vào sa mạc để thực hiện cuộc đổi đời. Từ
con người bách hại đạo lại trở thành người rao truyền đạo. Từ lòng nhiệt thành
đi bắt bớ người theo đạo lại trở thành người ra đi đem lời Chúa đến khắp năm
châu. Lòng nhiệt thành nhà Chúa đã thiêu đốt ngài đến mức độ thánh nhân đã từng
nói: “khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng tin mừng”.
Con người
luôn mang thân phận yếu đuối. Càng sống lâu càng chồng chất những yếu đuối lỗi
lầm. Nhưng nhìn vào hai tấm gương tông đồ Phê-rô và Phao-lô cho chúng ta một niềm
hy vọng về sự trở về của chúng ta là không bao giờ chậm trễ. Sự trở về là cơ hội
giúp chúng ta đổi mới con người, lột bỏ con người cũ để thay đổi đời sống. Nhất
là biết cậy dựa vào ơn Chúa để thay đổi đời sống theo thánh ý Thiên Chúa. Thiên
Chúa luôn tạo những cơ hội thuận tiện để chúng ta thực hiện cuộc đổi đời. Thiên
Chúa luôn ban những ơn cần thiết để chúng ta có khả năng thay đổi cuộc sống.