Translate

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

MỘT CÁCH TRẢ THÙ

Những người thổ dân Nam Phi thường đề cao sự tha thứ bằng câu chuyện sau đây:

Có hai người thổ dân rất thù ghét nhau. Một ngày kia, một trong hai người gặp cô gái nhỏ của kẻ thù mình trong rừng. Hắn đã bắt lấy cô gái và lấy dao chặt đứt hai ngón tay của cô bé. Cô bé vừa chạy về vừa khóc lóc đau đớn, còn tên hung thủ thì vừa đi vừa đắc trí hô lớn: "Ta đã trả thù được rồi".

Mười mấy năm sau, cô bé đáng thương ấy đã lớn lên rồi có gia đình. Một hôm, có một người ăn xin đến gõ cửa nhà cô. Cô nhận ra tức khắc người hành khất chính là kẻ đã chặt tay cô cách đây mười mấy năm. Không một chút oán hờn, không một lời trả đũa, cô vội vàng vào nhà và mang thức ăn ra hầu hạ cho kẻ đã từng hành hạ mình. Khi người hành khất đã ăn no rồi, người đàn bà liền đưa bàn tay cụt mất hai ngón cho ông ta xem và nói: "Tôi cũng đã trả được thù rồi".

Chia Sẻ:

“Lấy ân trả oán”: đó phải là phương châm hành động của Kitô hữu chúng ta. Không có cách trả thù nào cao quý hơn bằng yêu thương, tha thứ cho chính kẻ thù. Nói như thánh Phaolô, chúng ta không mắc nợ với nhau đều gì ngoài tình thương mến.

Chỉ có tình thương, chỉ có lòng tha thứ mới có thể tiêu diệt được hận thù, lấy bạo động để tiêu diệt bạo động: con người chỉ đổ thêm dầu vào hận thù và bạo động mà thôi.

Cuộc cách mạng bạo động và đẫm máu nào cũng chỉ mang lại tang thương, chết chóc và không biết bao nhiêu hệ lụy khổ đau khác.


Chỉ có một cuộc cách mạng duy nhất có thể cứu vãn được nhân loại: đó là cuộc cách mạng mà Chúa Giêsu đã đề ra. Chỉ có cuộc cách mạng tình thương ấy mới có thể tiêu diệt được hận thù. Ðó là cuộc cách mạng mà người Kitô chúng ta cần phải đeo đuổi mỗi ngày. Thay vì tiêu diệt kẻ thù, chúng ta hãy tiêu diệt chính sự thù hận trong tâm hồn chúng ta.

PHẢI TỪ BỎ....!

Một vị linh sư Ấn Giáo đang ngồi tĩnh niệm bên bờ sông, thì một người đàn ông giàu có đến xin làm đệ tử.

Ông rón rén đến bên vị linh sư và đặt dưới chân nhà tu hành hai viên ngọc quí nhất để làm của lễ ra mắt.

Vị linh sư mở mắt ra nhưng không để lộ một chút thích thú nào. Không cần nhìn kỹ vào món quà quí giá ấy, ông cầm lấy một viên ngọc mà ném xuống giòng sông.

Vì tiếc của, người đàn ông liền lặn xuống lòng sông để tìm lại cho bằng được viên ngọc quí. Nhưng khổ công mất suốt một ngày mà ông ta không tài nào tìm lại được. Chiều đến, mệt mỏi và chán chường, người đàn ông mon men đến bên vị linh sư và nài nỉ:

- Ngài là người ném viên ngọc xuống lòng sông, xin ngài hãy chỉ rõ chỗ nào để tôi lặn xuống tìm lại.

Vị linh sư liền cầm lấy viên ngọc còn lại ném xuống sông rồi nói:

- Ðó, ta ném vào chỗ đó. Ngươi hãy lặn xuống mà tìm lại đi.

Người đàn ông giàu có kia mãi mê lặn xuống giòng sông tìm lại viên ngọc quí mà quên việc xin theo làm đồ đệ của vị linh sư.

Chia Sẻ:

Cử chỉ của vị linh sư Ấn Giáo trên đây biểu lộ một đòi hỏi gắt gao đối với những ai muốn xuất gia tu hành: đó là họ phải từ bỏ tất cả.

Chúa Giêsu cũng đòi hỏi một sự từ bỏ như thế. Ngài đã nói với người thanh niên giàu có: anh hãy về bán hết gia tài để giúp đỡ kẻ nghèo rồi mới trở lại theo Ta. Chúa Giêsu không đòi hỏi những gì mà chính Ngài đã không thực hiện trước. Ngài không chỉ dạy ta bằng lời nói, nhưng trước hết là bằng gương mẫu của Ngài.

Từ địa vị là một Thiên Chúa, Ngài đã từ bỏ vinh quang để sống kiếp sống con người hèn mọn. Là chủ tể muôn loài, Ngài chấp nhận sống đời trần gian nghèo khó. Là nguồn mạch sự sống, Ngài từ bỏ chính mạng sống mình để sẵn lòng chịu chết ô nhục.

Cuộc đời Ngài đã sống, cái chết Ngài đã chết là cuộc sống và cái chết mà Ngài đòi hỏi nơi những ai muốn làm môn đệ Ngài.

Con đường Ngài đã đi, cũng là con đường mà những ai muốn theo Ngài phải đi.

Chỉ con đường ấy, chỉ cuộc sống ấy, và cái chết ấy mới thực sự dẫn đưa người môn đệ Chúa Kitô tới cõi trường sinh vinh hiển.

Không một Kitô hữu nào lại không cần hiểu hết ý nghĩa của lời khẳng định này:

"Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ chính mình, rồi vác thập giá mình mà theo Ta" (Mc 8,34).

Cầu Nguyện:


Lạy Chúa, xin giúp con đặt lại bậc thang các giá trị phù hợp với danh nghĩa người Kitô hữu, đồ đệ của Chúa. Xin giúp con đặt Chúa vào chỗ đứng thứ nhất, để từ đó, con mới dám liều mất tất cả để theo Chúa cho đến cùng. Amen.

MÓN QUÀ VÔ GIÁ

Chia Sẻ:

Một tác giả nào đó đã viết về nụ cười như sau: Nụ cười không mất tiền mua nhưng trao tặng rất nhiều. Người nhận lãnh được giàu thêm mà người trao ban cũng không bị nghèo đi, nó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc nhưng ký ức về nó đôi khi lại sống mãi. Không ai giàu có hay quyền quý đến độ sống mà không cần có nụ cười và cũng chẳng ai nghèo nàn đến độ không có thể không có được một nụ cười. Một nụ cười mang lại hạnh phúc trong gia đình, nuôi dưỡng ý chí trong công việc và thắt chặt tình thân hữu. Nó mang lại thư thái cho người mệt mỏi, niềm phấn khởi cho người chán nản, ánh nắng mặt trời cho kẻ buồn phiền, đó là liều thuốc tốt nhất của thiên nhiên để chống lại sự bất an. Tuy nhiên, nụ cười không thể mua được, xin được, mượn được hay ăn cắp được, bởi vì nụ cười chỉ có giá trị khi nào nó được trao tặng. Nhiều người quá mệt mỏi đến độ không trao tặng cho bạn nổi một nụ cười. Bạn hãy trao tặng cho họ một nụ cười bởi vì không ai cần nụ cười cho bằng người không có nụ cười để trao ban.

Các bạn thân mến, lễ Giáng Sinh vừa qua đi, chúng ta hãy cùng nhau hồi tưởng lại, và biết rằng ngày Giáng Sinh của Ðấng là tình yêu và là Thiên Chúa ở giữa loài người không ngừng nhắc nhớ chúng ta về sự trao tặng và nhận lãnh ấy trong cuộc sống. Không ai nghèo nàn đến độ không có gì để trao tặng. Một nụ cười thân thiện, một ánh mắt cảm thông, một lời nói ủi an, một bàn tay vỗ về. Ðó là một món quà vô giá mà biết bao người đang chờ đợi chúng ta.

Lạy Chúa, lễ Giáng Sinh sẽ không bao giờ đến với chúng con nếu tấm lòng chúng con còn khép kín cho riêng mình.

Cầu Nguyện:

Xin Chúa cho chúng con cảm nhận niềm vui đích thực của lễ Giáng Sinh.


Xin làm cho chúng con tràn ngập niềm vui của yêu thương trao ban và san sẻ với mọi người. Amen.