Translate

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

THIÊN CHÚA KHÁT

Chúa Giê-su, Con Thiên Chúa xuống thế làm người đến chia sẻ thân phận làm người với chúng ta. Ngài sinh ra trong nghèo khó, người cảm thông với kẻ bệnh tật, chia sẻ bánh-cá với đoàn lũ dân chúng bơ vơ đến nghe Ngài giảng dạy. Chính người đã đồng hóa mình nên người nghèo, người yếu đau tù đày: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” (Mt 25,40) Làm người thực cho nên Ngài cảm nhận được cái đói sau khi chay tịnh 40 đêm ngày trong hoang địa. Ngài cảm nhận được sự mệt nhọc, đói khát trong hành trình sứ mạng cao cả của mình. Và cũng chính từ những nhu cầu rất bình thường như bao người khác Ngài đã đến ngồi bên bờ giếng tại Sy-Kar nghỉ mệt và xin nước uống trong lúc chờ các môn đệ vào thành mua thức ăn.


Nước mà Ngài xin người phụ nữ không biết Ngài có uống? Còn lương thực các môn đệ đem về Ngài không dùng. Ngài đã dùng một thứ lương thực khác đó là “thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy, và hoàn tất công trình của Ngài” (Ga 4,34). Ý muốn của Chúa Cha là Cứu độ con người qua cái chết trên thập giá và phục sinh của Ngài. “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên! Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất!” (Lc 12,49-50)

Phép rửa là cuộc thương khó của Chúa Giê-su đã hoàn tất nhưng Ngài vẫn nói: “Ta khát!” trước cái chết trên thập giá. (Ga 19,28b) Cơn khát của Ngài vẫn còn đó triền miên khi con người vẫn chạy theo những khát vọng khác để mong tìm ra giải pháp và đấng cứu độ cho mình. Cơn khát đó càng cháy bỏng hơn khi con người không muốn đón tiếp Ngài như người phụ nữ Samaria lúc mới đầu gặp gỡ. Con người đang muốn loại trừ sự can thiệp và hiện diện của Thiên Chúa trong đời sống của mình. Sự loại trừ này khởi từ ý thức sâu xa trong tâm hồn đến những hình ảnh tôn giáo bị tháo xuống khỏi nơi công cộng.

Làm người ai cũng có những khát khao, ước vọng của mình. Người phụ nữ Samaria là điển hình cho nỗi khát vọng của mỗi chúng ta. Chỉ khi gặp được Đức Ki-tô, Đấng Cứu Độ trần gian chúng ta mới được giải khát. “Còn ai uống nước tôi cho, sẽ không bao giờ khát nữa” (Ga,14).

Trong mùa chay này chúng ta hãy điều chỉnh những khát vọng của mình. Hãy ra công làm việc vì của ăn thường tồn, (x Ga 6,26-27) và biết tiết chế những nhu cầu của bản thân để có thể cho anh em bé mọn dù chỉ là bát nước lã. (Mt 10, 42)

Chúa Giê-su vẫn tiếp tục bước đi trong hành trình tìm kiếm và gặp gỡ con người. Ngài vẫn đang đi bước trước mở lời xin nước từ nơi mỗi chúng ta. Ước mong cho mỗi chúng ta cũng được may mắn như người phụ nữ và người dân Samaria là gặp được Đấng Cứu độ trần gian.

DỌN ĐƯỜNG CHO CHÚA



Mùa Chay mời gọi chúng ta sám hối ăn năn để dọn đường cho Chúa 

“Có tiếng kêu trong hoang địa: Hãy dọn đường cho Chúa, sửa lối cho thẳng để Ngài đi. Mọi thung lũng phải lấp cho đầy, mọi núi đồi phải bạt xuống cho thấp, khúc quanh co phải uốn cho ngay, đường lồi lõm phải san cho bằng”. (Lc 3,4-5)

Tiếng kêu trong hoang địa đòi hỏi phải chuẩn bị sẵn một con đường, con đường trong nơi hoang dã. Tiếng kêu này đến với riêng tôi. Tôi phải lắng nghe lời Thầy dạy bảo, mở con đường đi vào tâm hồn tôi bằng ân sủng của Chúa, qua sa mạc hoang vu của bản chất tôi.

Ta để ý đến bốn mệnh lệnh:

- Mọi thung lũng phải lấp cho đầy. Những ý nghĩ nông cạn về Chúa phải bỏ đi. Những nghi ngờ và tuyệt vọng phải đẩy lùi. Những việc bon chen và các thú vui xác thịt phải dẹp hết. Ngang qua những thung lũng sâu này, một con đường ân sủng sẽ được xây đắp lên.

- Mọi núi đồi phải bạt xuống cho thấp. Kiêu ngạo, tự mãn, khoe khoang phải được hạ xuống để mở đường cho Vua các vua. Mối tương giao với đấng thiêng liêng không bao giờ ban cho kẻ độc ác, tự cao tự đại. Chúa tôn trọng kẻ khiêm nhường và thăm viếng những ai có tâm hồn ăn năn thống hối. Còn kẻ tự tôn Chúa sẽ hạ xuống. Hãy cầu xin Thánh Linh sửa ngay lại tâm hồn bạn theo chiều hướng này.

- Mọi khúc quanh co phải uốn cho ngay. Tâm hồn nào nhấp nhô như sóng biển phải được sửa lại cho ngay. Phải vững niềm tin nơi Chúa và sự thanh khiết của Ngài. Những người nửa tin nửa ngờ rất xa lạ đối với chân lý của Chúa. Tâm hồn chúng ta phải chân thành trong bất cứ hoàn cảnh nào, và lúc nào cũng phải như đứng trước mặt Chúa...

- Ðường lối lồi lõm phải san cho bằng. Những vật cản tội ác cần phải dẹp đi. Những gai góc nổi loạn cần phải được nhổ tận rễ. Có như thế, khi Ðấng Thánh viếng thăm mới không vướng vào những hòn đá hay mắc phải những gai nhọn. Ngài sẽ vào bằng con đường sạch sẻ, dễ đi, và sẽ vào nhà ta, tâm hồn ta. Hân hạnh thay, Chúa vào tâm hồn ta, khi tất cả những chướng ngại đều bị dẹp bỏ hết.

NƯỚC HẰNG SỐNG....! (tt)



Đức Giê-su trả lời: “Ai uống nước này, sẽ lại khát. Còn ai uống nước tôi cho, sẽ không bao giờ khát nữa. Và nước tôi cho sẽ trở thành nơi người ấy một mạch nước vọt lên, đem lại sự sống đời đời.” (Ga 5, 13-14)

Chia Sẻ:

Đức Giêsu gặp người phụ nữ bên bờ giếng nước. Người phụ nữ nhìn Đức Giêsu bằng ánh mắt khinh miệt.

Dưới mắt chị, đó chỉ là một gã Do Thái bẩn thỉu. Còn tệ hơn thế, anh chàng Do Thái này nghèo mạt rệp, đang đói khát, mệt mỏi rã rời, chỉ chờ chực xin ăn, xin uống.

Chị hợm mình, vì chị có tất cả. Chị có giếng nước của tổ tiên. Đối với người Samari, có nước là có tất cả. Ở giữa vùng sa mạc mênh mông, nơi nào có nước, nơi ấy có sự sống. Vì nhờ có nước, cây cỏ mọc lên xanh tươi, gia súc có lương thực, con người mới sống được. Ai chiếm được nguồn nước, người ấy lập tức trở nên giàu có.

Nhưng Đức Giêsu đã phá tan sự an thân giả tạo của chị. Người cho chị thấy giếng nước của chị chỉ là phù du, vì giếng nước ấy không cho nước hằng sống. Người cho chị thấy hạnh phúc gia đình mà chị đang có chỉ là hư ảo, vì hạnh phúc ấy xây dựng trên chỉ một mối duyên hờ. Người cho chị thấy niềm tin của chị vào đền thờ chỉ là ngụy tín, vì đền thờ chỉ là gạch đá vô hồn, không có Chúa ngự bên trong.

Lời Chúa như lưỡi gươm sắc bén chẻ đôi đời chị. Mảnh đời cũ để lại bên giếng, kho tàng của trần gian. Mảnh đời mới ngụp lặn trong dòng suối đức tin, kho tàng thiên quốc.

Lời Chúa là ngọn đèn soi đường. Nên chị bước đi những bước lẹ làng, vững chắc hướng về sự sống mới.

Lời Chúa là chiếc cầu đưa chị vào đời sống thần linh. Chị bỏ lại bên này cầu chiếc bình múc nước, vì bên kia cầu chị đã có mạch nước trường sinh. Chị bỏ lại bên này cầu mối duyên hờ, vì bên kia cầu chị đã găp được tình yêu đích thực. Chị bỏ lại bên này cầu ngôi đền thờ trống rỗng, vì bên kia cầu chị gặp được Đấng chị phải tôn thờ trong tinh thần và chân lý. Chị như cánh đại bàng bay bổng trên trời cao với những đường bay rất đẹp.

Người phụ nữ là cánh đại bàng. Chị đã trút bỏ mọi gánh nặng kéo trì đôi cánh, nên chị bay vút lên cao. Còn ta vẫn chỉ là loài gà. Ta vẫn còn bên này cầu. Những gì người phụ nữ bỏ lại, ta ôm lấy mang về. Ta vẫn còn ôm ấp những giấc mơ trần tục. Của cải, dục vọng vẫn là những tảng đá ngăn chặn dòng nước đức tin. Những ngụy tín, những ảo tưởng, những thứ đạo đức hình thức, giả hiệu vẫn còn che chắn không cho ta nhận biết chính mình. Và vì thế ta không bao giờ gặp được Chúa.

Cầu Nguyện:

Xin lời Chúa như lưỡi gươm tách bạch trắng đen, để ta dứt lìa tội lỗi, thoát khỏi thói an tâm giả tạo, thói đạo đức hình thức. Xin lời Chúa tháo đi những tảng đá trì trệ, để dòng suối tin yêu khai thông, để nước mắt sám hối tuôn trào rửa sạch hồn ta. Và để tình yêu bừng nở đem cho ta hạnh phúc chân thật.