Nhớ lại lúc còn ở Vườn Dầu trước khi bước vào cuộc khổ nạn, Giêsu
đã đau buồn không ít. Những tâm tư và thổn thức trong lòng, Giêsu không biết
chia sẻ cùng ai. Nghĩ đến những nhục hình, tra tấn, ai mà chả sợ. Giêsu cũng
chỉ là một con người, như bao con người khác, cũng mong ước được thoải mái và
an toàn cho xác thân. Một mình lặng lẽ giữa khu vườn vắng ngắt, bao nhiêu nỗi
niềm, Giêsu thốt lên cùng Cha trọn vẹn. Giêsu hãi kinh trước những gì sắp xảy
đến cho mình. Đã có lúc Giêsu xin Cha cho mình thoát khỏi chén rượu quá sức cay
nghiệt kia. Nhưng vâng ý Cha, Giêsu chẳng thể lùi bước. Cha là sức mạnh của
Giêsu, là nơi mà Giêsu có thể kín múc cho mình sức mạnh và nguồn vui.
Vâng lời Cha, chịu để cho người ta dẫn mình đi như một tên
tù tội. Vâng lời Cha, Giêsu phải đứng trước một tòa án với bao nhiêu lý lẽ và
nhân chứng gian trá, bị điệu từ nơi này đến nơi khác, bị người ta xem như trò
hề để giải khuây, bị người ta tha hồ vả má, bạt tai, sỉ nhục, khinh bỉ. Từng
đòn roi đau buốt cắm sâu vào thịt xương, như muốn rách ra từng mảnh. Những vết
thương rỉ ra những giọt máu chảy tuôn không kịp ngừng. Bị phản bội, Giêsu không
oán trách. Bị bán rẻ, Giêsu cũng không màng. Đinh nhọn kia đang xuyên qua bàn
tay Ngài, đôi bàn tay đã làm biết bao dấu lạ, đã nắm tay người củi để đưa họ
trở về với cộng đồng, đã cứu chữa biết bao nhiều bệnh nhân lần lũi. Mũi đinh
kia đang xuyên qua bàn chân Ngài, đôi bàn chân đã dong duổi qua khắp các nẻo
đường để mang niềm vui và bình an đến cho người khác. Tất cả những đau khổ ấy,
Giêsu đều chịu được hết. Ngài vẫn cắn răng chịu đựng, không một lời oán than,
không một câu kêu trách.
Thế nhưng, có một nỗi đau khủng khiếp xảy đến với Ngài, một
nỗi đau lớn hơn tất cả nỗi đau khác, một nỗi đau gắn liền với cả sinh mệnh
Ngài. Khi chịu đòn roi đau đớn, hay khi bị sỉ vả nặng nề, Ngài đã chẳng kêu
trách ai. Vậy mà Giêsu đã không chịu được một sự kinh khủng, tăm tối của linh
hồn, đến độ Ngài đã phải thốt lên “lạy Cha, sao Cha bỏ con?” Trong cuộc thương
khó này của Giêsu, Chúa Cha đã ẩn mình đến nỗi Giêsu dường như không hề cảm
nhận được Cha mình. Xung quanh Giêsu chỉ là một màu đen u ám, dày đặc giăng kín
tâm tư. Vì Cha, Giêsu có thể chịu đựng tất cả. Nhưng giờ đây, ngay cả một chút
cảm nhận sự hiện diện của Cha bên cạnh để nâng đỡ mình, Giêsu cũng không có.
Một nỗi cơ đơn đụng chạm đến tận hữu thể mình. Giêsu như bị bỏ mặc bởi hết tất
cả mọi người, chỉ một mình chơ vơ hứng chịu tất cả. Nỗi đau vì đòn roi nào có
thấm thía chi. Nỗi đau khi không cảm nhận được Cha ở kề bên mới là điều khủng
khiếp. Thiên Chúa Cha đã im lặng hoàn toàn. Cái im lặng ấy của Chúa Cha đã đẩy những
đau khổ của Giêsu lên đến đỉnh cao nhất. Đấy mới là thập giá thực sự của Giêsu,
đấy mới là cái khiến Giêsu hy sinh tột cùng: những phút giây không cảm nhận
được sự hiện diện của Cha bên cạnh mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét